Gió Giao Mùa
Nguyễn Vỹ Diên Linh

Gió hong tóc em bồng
Gió chao lòng hiu quạnh
Gió lạnh để tay đan
Quyện vào hồn sưởi ấm


     Chẳng phải gió vô tình cuốn đi những chiếc lá khô còn sót lại trên cành, lìa thân cây trơ trụi, gió đang dọn đường cho những mầm mới tái sinh, cho cây khô đâm chồi nẩy lộc.  Chẳng phải gió vô tình cuốn tà áo em bay,quấn quít vào chân ai chiều ấy, cho đường về lòng bỗng chơi vơi, chờ đợi một lời yêu dấu.  Chẳng phải gió vô tình hôn lên làn tóc rối tung bay, để nơi phương trời ấy có một người lưu luyến nhớ thương.  Và cũng chẳng phải gió vô tình tràn về buốt giá để bao tâm hồn khao khát tìm nhau…

     Rồi chẳng biết từ bao giờ, trái tim ta thức giấc, đón ngọn gió giao mùa, ùa vào lòng trú ẩn.  Gió đến đời dậy sóng xôn xao, đôi khi ngập ngừng e thẹn, đôi lúc bôn ba tái tê.  Sáng nay ra phố gió theo chân ta, nép mình bên ly cà phê nóng, lòng thấy yên bình chi lạ.  Từng giọt đắng hòa với sương mai, nhấp môi cong ngọt từng hơi thở.  Gió gửi lời ru vỗ về giấc ngủ chưa say. Trưa hanh, gió nhẹ nhàng nâng bước, dìu ta qua bao ngỏ ngách tình đời ngọt ngào kỷ niệm.  Chiều đến gió u uất não lòng, trút những cơn đau lạnh rát da.

     Gió đến rồi đi, nhưng dù có chia ly, xin hãy khe khẽ nhé, để còn chút lạnh, chút chạnh lòng, chút hương yêu vương vấn…Rồi một ngày nào đó gió có trở lại, ta vẫn rộng vòng tay, đón ngọn gió không mùa về ẩn nấp.  Và ta biết dù gió có đến từng cơn dồn dập lạnh đến nao lòng, nơi con phố thân quen vẫn có những đôi tình nhân tay đan tay trao nhau môi ấm, lòng chao nghiêng, một ngày tháng giêng bình yên trong gió.
                                                                               
Jan 2011
Nguyễn Vỹ Diên Linh